Let us tell you the reason why Saxa exists. When a company is established, we believe that it must have a big and right enough reason. Saxa is a Gift company, we have started it since 2010 and also asked ourselves, what the reason was and what Saxa would do for customers?
We decide that Saxa will have to be a company knows how to bring happiness to customers. So, together we are building the company’s strong and kind culture values to first make every Saxa people happy. A company which is happy enough will have enough power to create happy projects for customers. Specifically, Saxa’s Studio non-profit project, free entry, named Story at Saxa. Let come over to Saxa Group Building, take free photoshoot and witness the Happiness values Saxa is creating.
1185
- 11.10.2016
(Saxagifts.com) - - Bước cao chân lên một chút. Đưa sang trái, sang trái. Cẩn thận. Ối, chạm phải dây rồi. Quay lại đi.
- Bước cao chân lên một chút. Đưa sang trái, sang trái. Cẩn thận. Ối, chạm phải dây rồi. Quay lại đi.
- Trời ơi, cái chỗ bé tẹo này làm sao thọt chân vào được, đã vậy còn bịt mắt tối thui. Huhu, đội mình thua tới nơi rồi.
Tôi bặm môi quay về vạch xuất phát lần thứ ba, thực hiện lại nhiệm vụ “dò đường trong bóng tối”. Đội bên cạnh cũng đang cật lực thực hiện phần chơi gay cấn, gào thét khiến cả một góc khu cắm trại chẳng khác gì buổi tập trận của anh em nhà Saxa.
Khi đóng vai là người bị bịt mắt, tôi đinh ninh việc không nhìn thấy đường là khó nhất. Đúng là đâu dễ bước đi với hai con mắt tối thui, nói gì đến việc thọt chân cho vừa cái ô tí nị khi mình không nhìn thấy. Nhưng phải đến khi vào vai người chỉ đường, tôi hiểu ra đây mới là vị trí khó nhất của trò chơi.
Khi được chỉ đường, gần như tôi đặt 100% bước chân của mình theo lời nói ấy. Điều đó khiến tôi cảm thấy tự tin hơn, dù có hơi sốt ruột khi nghe tiếng reo hò vui sướng của đội bạn mỗi khi có người về đích hay lúc phạm luật phải quay lại chơi từ đầu. Nhưng khi là người “sáng mắt”, tôi chịu trách nhiệm từng bước chân của người bị mắt và cho chiến thắng của cả đội. Có hơn chục ô sắp đặt ngẫu nhiên trong mạng nhện chằng chéo, to nhỏ khác nhau, chỉ cần sơ sẩy một bước, chạm trúng sợi dây là chúng tôi phải về vạch xuất phát. Nhìn gương mặt rịn mồ hôi của đồng đội loay hoay bước đi khiến tôi như lo lắng thêm năm, mười. Điều đó khiến tôi thấy được trách nhiệm của người dẫn đường không đơn giản chỉ là hét lên “Qua trái, sang phải. Nhấc chân cao lên một chút, chậm thôi…”, mà tôi phải bước đi trước bằng cả tâm trí, đủ các bước ngắn dài dù mình đang đứng yên một chỗ. Cũng giống như lúc chơi cờ, trong đầu kỳ thủ đã đi cả chục nước rồi mới ra quân. Cả ván cờ đôi khi được quyết định bởi một nước đi.
Và hình như, làm leader cũng thế.
Tôi thường thắc mắc tại sao chị sếp có thể quản lý được nhiều việc như vậy. Jasmine vừa hỏi ý kiến vụ nội dung website, chị Nga lại bước vào bàn các điều khoản hợp đồng với khách hàng mới. Buổi chiều, Luân gửi vài mẫu thiết kế để chị góp ý, tôi lại hỏi cách tiếp cận tâm lý khách hàng…. Điều kỳ lạ là sau khi bước ra khỏi phòng chị, chúng tôi đều mang về một phép giải cho nút thắt của mình.
- Có việc chị lấy từ kinh nghiệm, chuyện gì chưa từng qua, chị niệm thần chú “I feel your pain”. – Tôi trố mắt khi nghe chị trả lời như vậy.
“I feel your pain” là sao chị?
- Là phải đặt mình vào vị trí người khác, có nhiều việc mình nhìn vào tưởng dễ, nhưng cứ làm thử sẽ biết không có cái nào ngon ăn cả. Thực ra em giỏi hơn chính em nghĩ rất nhiều. Tụi em chỉ cần một người “vận chuyển” nâng nhẹ tụi em lướt qua mấy cục đá gồ ghề trên đường, là tụi em sẽ tự đi đến đích được thôi. Vậy thì, phải cảm được “cục đá” đang vấp của từng người là gì, thì mới dọn đường cho họ được, đúng không?
- Thôi, em hiểu rồi. Đường làm leader của em còn xa lắm… Vì em toàn lo đi, chẳng bao giờ thử một lần dọn đường dọn đá cho ai cả.
Cũng giống như trò chơi “dò đường trong bóng tối”, có lẽ, nếu chỉ đường một cách hời hợt thì để về đích an toàn chắc sẽ cần nhiều lần chơi xé nháp. Nhưng khi dẫn dắt bằng sự thấu hiểu nỗi khó khăn và sợ hãi của người khác, thì chặng đường ấy sẽ vững vàng hơn.