Hãy để chúng tôi kể bạn nghe về lý do tồn tại của công ty Saxa. Mỗi một công ty ra đời, chúng tôi tin, nó phải có lý do đủ lớn và đủ hợp lý. Saxa là một công ty quà tặng, chúng tôi thành lập nó vào năm 2010, và cũng đã tự hỏi, lý do của nó là gì và Saxa sẽ làm được gì cho khách hàng?
Chúng tôi quyết định Saxa sẽ phải là một công ty biết làm cho khách hàng hạnh phúc. Đây là một quyết định mà Saxa được truyền cảm hứng bởi chính khách hàng của mình. Làm cho ai đó hạnh phúc không phải là một việc dễ dàng. Nhưng khách hàng của chúng tôi lại làm điều đó mỗi ngày, thông qua cách họ tìm tòi kỹ lưỡng từng món quà tặng hay nhất để tri ân xung quanh. Chúng tôi cảm kích điều đó, và cảm thấy mình cũng cần phải có những nỗ lực tương xứng để làm khách hàng của mình An Tâm.
1047
- 29.09.2016
(Saxagifts.com) - Chiều 29, buổi chiều có động lực chạy việc nhất tháng 4. Cạch! Chị sếp mở cửa phòng bước vào. Cầm trên tay 1 xấp bao thư trắng, chị bảo: “Đây là chút tấm lòng của chị, gửi mấy đứa ăn lễ nghen!”
Chiều 29, buổi chiều có động lực chạy việc nhất tháng 4. Cạch! Chị sếp mở cửa phòng bước vào. Cầm trên tay 1 xấp bao thư trắng, chị bảo: “Đây là chút tấm lòng của chị, gửi mấy đứa ăn lễ nghen!”
Cái mặt đang đù đù vì công việc của chúng tôi sáng hẳn lên liền. Trẻ trâu mà, niềm vui nào bằng được thưởng tiền cơ chứ. Mỗi lần lễ, là mỗi lần chúng tôi lại hưởng trọn cái niềm vui đó, hưởng hoài không biết chán.
Tôi mở bao thư ra. Vẫn như thường lệ, vẫn là dòng chữ viết tay trên nếp gấp: “Nghỉ lễ vui nhé Bella” + cái mặt cười nhăn răng thần thánh của chị sếp. Dòng chữ không dài đâu, nhưng nó cũng đủ làm tôi khựng lại...
Tôi nhớ những lần thưởng trước: trung thu, 2/9, và cả những lúc tôi đi du lịch, về thăm gia đình, chị đều đưa cho tôi phong bì trắng, có tiền và dòng chữ trên ấy. Tôi cứ đinh ninh, sao chị không chuyển khoản cho gọn. Rồi tôi lại à, chắc không phải cuối tháng, nên rút ra đưa trực tiếp sẽ gọn hơn.
Cho đến hôm nay, ngày cuối tháng, lương cũng về. Nhưng tiền thưởng vẫn là chiếc bao thư... Lắm lúc, tôi tự hỏi rằng, khi chị sếp ngồi viết lên hết từng phong thư như thế, chị đã nghĩ gì?
Vì thực tế, chị rất bận. Chuyện chị một mình ở lại công ty làm việc tới 8 9 giờ tối là bình thường. Hay chuyện chị chat với chúng tôi, 10 giờ nói goodnight, rồi ngồi làm việc đến 2 3 giờ sáng cũng không lạ lẫm gì cả. Thì với con người bận bịu như thế, trợ lý cũng không thiếu, thì tội gì lại chọn việc tốn công vậy?
Hơn nữa, một tháng qua, thật sự là một tháng tôi làm việc không hiệu quả. 30 ngày, hết 20 ngày tôi phải qua phòng chị và nghe complain. Đến nỗi mà có hôm, chị phải nói là chị chán em quá, chị hết từ để chửi rồi. Lúc ấy, tôi lặng lẽ rời khỏi phòng mà trong lòng héo queo vì cho rằng: chết chắc!
Bởi vậy, nếu tôi là chị, chắc tôi không đủ kiên nhẫn để chuẩn bị từng phong thư như thế đâu.
Tại sao tôi phải làm cái công việc mà bấm nút một cái, tiền đi rồi? Còn nhiều kế hoạch đang chờ tôi mà.
Và tại sao tôi phải lo nghĩ đến những khoản thưởng này, khi nhân viên đó chưa thật sự làm tốt công việc của mình? Chưa trừ lương là tôi thấy tôi đã rộng rãi rồi, việc gì phải thưởng.
Tôi tin rằng, đó là sự khác nhau giữa một leader và một nhân viên. Luôn luôn, người leader, họ bị giằng xé giữa đủ mọi suy nghĩ. Chẳng hạn như: phải thưởng để nhân viên nghỉ lễ vui vẻ hơn chứ; không thưởng, làm việc có tốt đâu mà đòi thường; thưởng nhiều vì nhân viên đã cực khổ mà; thưởng ít thôi, để dành chi phí cho công ty. Dù là quyết định như thế nào, thì họ cũng có lý lẽ của riêng mình.
Và chị sếp tôi cũng như thế. Vì sao chị chọn việc vẫn vui vẻ gửi tiền thưởng dù nhân viên chưa làm tốt, chọn việc tốn thời gian viết từng bao thư dù bận đến tối mặt? Vì hơn hết, lý lẽ của chị là cảm xúc của nhân viên. Tiền thưởng, vốn là tấm lòng của sếp. Thế nên, nhân viên phải cảm được điều đó. Không phải để nhân viên biết ơn, mà là để họ biết được mình được quan tâm, được dõi theo thật sự.
Cầm phong bì có cái dòng chữ viết tay ấy, tôi vui thật. Vui vì có tiền ăn lễ, và vui vì cảm thấy một sự an lòng!