Hãy để chúng tôi kể bạn nghe về lý do tồn tại của công ty Saxa. Mỗi một công ty ra đời, chúng tôi tin, nó phải có lý do đủ lớn và đủ hợp lý. Saxa là một công ty quà tặng, chúng tôi thành lập nó vào năm 2010, và cũng đã tự hỏi, lý do của nó là gì và Saxa sẽ làm được gì cho khách hàng?
Chúng tôi quyết định Saxa sẽ phải là một công ty biết làm cho khách hàng hạnh phúc. Đây là một quyết định mà Saxa được truyền cảm hứng bởi chính khách hàng của mình. Làm cho ai đó hạnh phúc không phải là một việc dễ dàng. Nhưng khách hàng của chúng tôi lại làm điều đó mỗi ngày, thông qua cách họ tìm tòi kỹ lưỡng từng món quà tặng hay nhất để tri ân xung quanh. Chúng tôi cảm kích điều đó, và cảm thấy mình cũng cần phải có những nỗ lực tương xứng để làm khách hàng của mình An Tâm.
1285
- 30.09.2016
(Saxagifts.com) - Buổi chiều trước đêm trung thu 1 tuần. Chị sếp qua phòng chúng tôi, và cầm theo 1 xấp phong bì trắng. “Ok, cả phòng cho chị 2 phút. Tuần sau là trung thu rồi, lẽ ra công ty sẽ mua bánh để gửi cho gia đình mấy đứa.
Buổi chiều trước đêm trung thu 1 tuần. Chị sếp qua phòng chúng tôi, và cầm theo 1 xấp phong bì trắng.
“Ok, cả phòng cho chị 2 phút. Tuần sau là trung thu rồi, lẽ ra công ty sẽ mua bánh để gửi cho gia đình mấy đứa. Nhưng chị nghĩ mỗi người 1 sở thích. Nên chị gửi mỗi bạn 2 triệu. Nhờ các bạn mua bánh về cho gia đình giùm chị nhé!”
“Ơ, sao nhiều vậy chị?”
“Ừa. Chọn loại nào ngon ngon mà mua cho ông bà, ba mẹ nha mấy đứa.”
Chuyện xảy ra cũng khá lâu rồi, nên với cái đầu óc bà già như tôi. Tôi dần cũng quên mất nó. Chỉ để lại một ấn tượng rằng, à, sếp tôi là người rất tử tế với gia đình của nhân viên.
Cho đến tối hôm qua. Tình cờ trong lúc chat viber với chị sếp, tôi có nói về nỗi sợ lớn nhất cuộc đời mình. Nỗi sợ khi những người mình thương yêu rời bỏ mình đi. Bởi với tôi, người thân là thứ tài sản duy nhất, không mua được và cũng không bán được.
“Ừa, chị hiểu. Nhưng em biết không, thật ra những người thân yêu không là tài sản của em đâu. Em có định đoạt được ai sẽ là người thân của em không? Em có quyết định được việc họ ở lại bên cạnh em bao lâu không? Và em có giữ được họ mãi mãi không? Dĩ nhiên, là không. Tất cả... là do thượng đế sắp cả.
Cho nên, nếu thượng đế bắt họ phải đi mãi mãi, thì có lẽ, đó là nghiệp của họ, là nhân duyên của ta và họ chỉ tới đó, họ phải đi đến một thế giới khác để tiếp tục sự sống khác.
Nên nếu em càng sợ, thì em càng phải yêu thương họ hơn nữa. Hết lòng yêu thương khi còn có thể là điều duy nhất chúng ta làm được em à.”
Tôi giật mình. Và tự hỏi: Chết, bao lâu nay mình đã hết lòng hay chưa?
Cũng bởi lời khuyên đó, mà tôi nhận ra được cái lý do sâu xa của số tiền 2 triệu kia. Nó có phải đơn giản là việc tử tế với người nhà chúng tôi? Có lẽ không. Đó còn là cách để cổ vũ chúng tôi yêu thương khi còn có thể. Tôi nhớ cái lúc ba tôi cầm hộp bánh Brodard mà đôi mắt sáng lên vì hạnh phúc. Tôi cũng không quên được tiếng cười sang sảng khi mẹ vui vẻ thưởng thức bánh hạt sen chay. Họ như uống vitamin C vậy, phơi phới hẳn lên. Đó chẳng phải là điều làm những đứa con có động lực để chăm sóc cho ba mẹ mình nhiều hơn hay sao?
Chúng tôi trẻ. Và cũng bởi tuổi trẻ còn nhiều tham lam, lo lấy chồng lấy vợ, lo sự nghiệp, lo nhà cửa, mà đôi lúc quên luôn cả những việc mình nên làm mỗi ngày. Vì thế, ngoài một công việc tốt ra, ngoài mức lương ổn định. Hơn bao giờ hết, chúng tôi cần một nơi nuôi dưỡng được tâm hồn bên trong, nơi chỉ cho chúng tôi làm sao để hoàn thiện nhân cách và nơi luôn nhắc nhở chúng tôi: Lâu rồi chưa về thăm nhà đó.
Các leader, từng trải hơn nhiều hơn, sâu sắc nhiều hơn chúng tôi. Vậy thì hãy giúp chúng tôi làm điều đó đi được không? Bởi, suy cho cùng, leader không phải là người tạo ra những cỗ máy. Leader phải là người tạo ra nhân cách con người.