Hãy để chúng tôi kể bạn nghe về lý do tồn tại của công ty Saxa. Mỗi một công ty ra đời, chúng tôi tin, nó phải có lý do đủ lớn và đủ hợp lý. Saxa là một công ty quà tặng, chúng tôi thành lập nó vào năm 2010, và cũng đã tự hỏi, lý do của nó là gì và Saxa sẽ làm được gì cho khách hàng?
Chúng tôi quyết định Saxa sẽ phải là một công ty biết làm cho khách hàng hạnh phúc. Đây là một quyết định mà Saxa được truyền cảm hứng bởi chính khách hàng của mình. Làm cho ai đó hạnh phúc không phải là một việc dễ dàng. Nhưng khách hàng của chúng tôi lại làm điều đó mỗi ngày, thông qua cách họ tìm tòi kỹ lưỡng từng món quà tặng hay nhất để tri ân xung quanh. Chúng tôi cảm kích điều đó, và cảm thấy mình cũng cần phải có những nỗ lực tương xứng để làm khách hàng của mình An Tâm.
1112
- 30.09.2016
(Saxagifts.com) - Buổi chiều sinh hoạt văn hóa đầu tiên tại công ty. Chủ đề ngày hôm đó: làm sao để gia tăng tinh thần phơi phới khi làm việc? Tôi không nhớ rõ lắm cái phản ứng của mình, khi nghe chị sếp nói về một hai điều đầu tiên.
Buổi chiều sinh hoạt văn hóa đầu tiên tại công ty.
Chủ đề ngày hôm đó: làm sao để gia tăng tinh thần phơi phới khi làm việc?
Tôi không nhớ rõ lắm cái phản ứng của mình, khi nghe chị sếp nói về một hai điều đầu tiên. Nhưng đến điều thứ 3 là ấn tượng nhất. Một quy định mà khi nói ra, chúng tôi chưng hửng. Nhìn nhau, và tự hỏi lỗ tai nghe mắng nhiều quá nên bị vấn đề hay sao ta?
“Một năm tụi em có 24 ngày phép. Đứa nào không chịu nghỉ để đi chơi. Chị chém chết!”
“Hả, chị nói thiệt hả chị? Sao chị hào sảng vậy?”
“Ừa, chị cần tinh thần tụi em được giàu có, nên chị ủng hộ cách mấy đứa gia tăng thời gian bên gia đình, người yêu và trải nghiệm nhiều điều mới. ”
Tôi hào hứng, gật đầu lia lịa. Thế là từ đây, khỏi ai đắn đo về nghỉ phép nữa rồi. Cứ nghỉ tha ga thôi!
Thế nhưng, sự thật không như thế.
Anh Tiên, ông anh cả của team sales. Tôi không nhớ rõ là hồi tháng mấy, nhưng dịp đó là dịp bạn gái anh vừa đi tu nghiệp nước ngoài về. Chúng tôi biết chuyện, nên cứ hỏi thăm hoài, sao anh không nghỉ phép đi chơi với chị, chừng nào anh đi, anh chị định đi đâu...
Anh ậm ừ: Ừ, thì để anh tính lại.
Vậy mà, tính tới, tính lui. Cuối cùng chị ấy về nước mà vẫn không thấy anh nghỉ ngày nào.
Chúng tôi ngạc nhiên và trách anh đủ điều. Nói anh vô tình, nói anh cù lần quá, không biết hâm nóng tình cảm gì hết. Nhưng sự thật, đến sau này khi ngồi lại và truy ra, chúng tôi mới biết được. Anh không nghỉ vì cho rằng mình nợ đồng đội quá nhiều.
“Sao anh đi được khi cuối năm, ngày nào cũng thấy mấy bạn trong team chiến đấu với sáu bảy cái báo giá một buổi. Rồi chị sếp, thì bận đến tối nào cũng ở lại công ty đến bảy tám giờ. Vậy mà không ai than thở, cũng không ai xin nghỉ. Lương anh lãnh, chẳng phải là bởi có chị sếp ngày đêm suy nghĩ, marketing chạy chương trình, sales bươn chải với hợp đồng sao?” Anh đã trải lòng như thế.
Và thật ra, tôi và các đồng đội khác cũng đều như thế. Ít nhất là đã một lần đắn đo với việc xin off. Không phải vì sợ hết ngày phép, mà là vì chúng tôi cảm thấy mình còn nợ nơi đây. Nơi có bà chị sếp ham việc, chưa chịu nghỉ ngày nào mà cứ luôn kêu chúng tôi đi chơi đi, du lịch đi. Nơi có những đồng đội khác bỏ qua chuyến đi của mình để làm cho xong việc. Thì như vậy, lý do gì cho chúng tôi vui cái vui riêng, khi việc chung thì chẳng làm tới đâu?
Rõ ràng, chúng tôi đã gia tăng được tinh thần phơi phới làm việc. Không phải quy định, cũng không phải bắt ép. Chỉ bởi sự chân thành của sếp. Vậy thì, ngại gì mà không cho nhân viên nghỉ. Bởi khi sếp thật lòng nghĩ đến nhu cầu của nhân viên, thì cũng là lúc họ dốc hết sức mình cho công ty.