Hãy để chúng tôi kể bạn nghe về lý do tồn tại của công ty Saxa. Mỗi một công ty ra đời, chúng tôi tin, nó phải có lý do đủ lớn và đủ hợp lý. Saxa là một công ty quà tặng, chúng tôi thành lập nó vào năm 2010, và cũng đã tự hỏi, lý do của nó là gì và Saxa sẽ làm được gì cho khách hàng?
Chúng tôi quyết định Saxa sẽ phải là một công ty biết làm cho khách hàng hạnh phúc. Đây là một quyết định mà Saxa được truyền cảm hứng bởi chính khách hàng của mình. Làm cho ai đó hạnh phúc không phải là một việc dễ dàng. Nhưng khách hàng của chúng tôi lại làm điều đó mỗi ngày, thông qua cách họ tìm tòi kỹ lưỡng từng món quà tặng hay nhất để tri ân xung quanh. Chúng tôi cảm kích điều đó, và cảm thấy mình cũng cần phải có những nỗ lực tương xứng để làm khách hàng của mình An Tâm.
1295
- 30.09.2016
(Saxagifts.com) - Hôm trước, có một lần tôi đi ăn Tokyo Deli với sếp. Vừa ăn, chúng tôi vừa kể cho nhau những câu chuyện ngoài lề công việc. Chuyện gia đình thế nào, chuyện yêu đương ra sao, chuyện vui, chuyện buồn... phong phú, đủ thể loại như một bàn sushi đủ màu sắc.
Hôm trước, có một lần tôi đi ăn Tokyo Deli với sếp. Vừa ăn, chúng tôi vừa kể cho nhau những câu chuyện ngoài lề công việc. Chuyện gia đình thế nào, chuyện yêu đương ra sao, chuyện vui, chuyện buồn... phong phú, đủ thể loại như một bàn sushi đủ màu sắc.
Sếp tôi kể về thời chị ấy vừa mở công ty. Trong một lần đi ăn, chị đã gặp được một cô bé, mà theo lời kể của chị, khá dễ thương và lanh lợi. Lúc đầu chị và cô bé ấy trò chuyện cũng bình thường, như một người khách và nhân viên tại nhà hàng thôi. Nhưng nói một hồi, thì chị sếp tôi biết được hoàn cảnh của cô bé ấy rất đáng thương. Vì thương cô bé, và vì nghĩ đây là người cũng có tố chất, thế là chị sếp bảo về làm với chị.
Cứ tưởng sẽ được thêm một nhân viên tốt. Thế nhưng, khi về làm, chị sếp tôi mới vỡ lẽ, cô bé này không như những gì chị nghĩ. Những cách mà cô cư xử không đúng, hết lần này đến lần khác, đã làm chị sếp không còn đủ kiên nhẫn. Và cuối cùng, cô bé ấy cũng nghỉ việc, không còn làm việc tại Saxa.
Bạn biết không, khi nghe như thế, tôi lại tự hỏi liệu những lần bị hụt hẫng như thế có làm chị sếp tôi thêm dè chừng những người xa lạ? Nếu là tôi, thì sẽ có.
Nhưng hôm qua, khi tôi nhắc lại chuyện đó, tôi hỏi chị, nếu chị lại gặp một cô bé cũng lanh lợi, cũng có nhiều hoàn cảnh đáng thương như trước, thì chị có nhận không?
Tôi nghĩ sẽ là một câu trả lời, đại diện cho những cảm xúc bức xúc của chị. Thế nhưng, chị lại bình thản trả lời tôi rằng: “Điều đó tùy vào nhu cầu nhân lực của công ty em à. Nếu lúc đó, công ty đã đủ người giỏi, thì chị sẽ giúp cô bé. Còn nếu công ty đang cần những người có thực lực, chị sẽ cân nhắc để xem người đó có đủ giỏi để giúp được cho công ty không.”
Tôi đã rất ngạc nhiên. Lẽ ra những thất vọng, những tổn thương mà chị trải qua, chúng phải trở thành một điều gì đó khắc sâu trong chị chứ. Cũng giống như việc nếu tôi đã từng bị phản bội, tôi sẽ không dễ dàng tin tưởng. Hoặc nếu tôi đã từng bị lợi dụng, tôi chắc chắn sẽ rất dè chừng. Mà sao, với chị, những điều đó dường như chẳng là gì.
Có lẽ, đó là sự khác nhau giữa sếp và nhân viên.
Với nhân viên, họ sẽ thường suy nghĩ trước tiên đến cảm xúc cá nhân.
Còn với sếp, họ luôn suy nghĩ trước tiên đến công ty, tập thể.
Bởi thật ra, nếu vì những thất vọng với những nhân viên trước, họ trở nên mất niềm tin vào những lớp sau, thì điều đó có công bằng không? Hoặc nếu vì đã từng bị gian dối, họ trở nên khắc nghiệt, thì điều đó lại không hợp lý không? Với cương vị là lớp nhân viên sau, tôi khẳng định là không.
Tôi nhận ra rằng, đôi lúc những người lý trí như các sếp mới thật sự là người tình cảm. Vì họ phân định rõ ràng: những gì mình đã trải qua, với những gì mình sắp trải qua, chúng khác nhau. Đúng là đã có những con người có thể làm họ tổn thương, nhưng không có nghĩa tất cả đều như thế.
Sếp lý trí để hiểu rằng, không thể vì những vết thương, những bài học của mình mà mình lại thay đổi thái độ với những nhân viên.
Và sếp lý trí để chắc rằng, những cảm xúc cá nhân không phá hủy đi niềm tin vào những con người còn lại.
P/s: hình sếp tôi chụp cho tôi khi ăn đây