Câu chuyện về Saxa

Hãy để chúng tôi kể bạn nghe về lý do tồn tại của công ty Saxa. Mỗi một công ty ra đời, chúng tôi tin, nó phải có lý do đủ lớn và đủ hợp lý. Saxa là một công ty quà tặng, chúng tôi thành lập nó vào năm 2010, và cũng đã tự hỏi, lý do của nó là gì và Saxa sẽ làm được gì cho khách hàng?

đọc và cổ vũ >

Tâm huyết dành tặng khách hàng

Chúng tôi quyết định Saxa sẽ phải là một công ty biết làm cho khách hàng hạnh phúc. Đây là một quyết định mà Saxa được truyền cảm hứng bởi chính khách hàng của mình. Làm cho ai đó hạnh phúc không phải là một việc dễ dàng. Nhưng khách hàng của chúng tôi lại làm điều đó mỗi ngày, thông qua cách họ tìm tòi kỹ lưỡng từng món quà tặng hay nhất để tri ân xung quanh. Chúng tôi cảm kích điều đó, và cảm thấy mình cũng cần phải có những nỗ lực tương xứng để làm khách hàng của mình An Tâm.

đọc và ngạc nhiên >

Chiếc mỏ neo

1345 - 27.10.2016

 

Chiếc mỏ neo

Trên cánh tay trái của ba tôi có một hình xăm. Một chiếc mỏ neo.

Nghe ba kể, hồi đó ba chừng hai mươi mấy, vừa cưới má tôi xong. Đôi trẻ dắt nhau lên Tây Nguyên lập nghiệp, bỏ sau lưng làng chài đìu hiu sau mỗi mùa bão giông, với cả tuổi thơ oằn vai gánh mắm đi bán, cong lưng ngồi vá lưới ở vùng biển miền Trung. Những năm đầu lên vùng kinh tế mới, ba nói cuộc sống đúng chóc với kiểu “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời”. Ban ngày, hai vợ chồng khai phá rừng, mở hoang từng mét đất để có chỗ cấy trồng, đêm về lại chong đèn cắt may từng chiếc quần đem vô làng đổi gạo ăn qua ngày. Bất giác, tôi ngó xuống tấm lưng trần cháy nắng một màu nâu sậm của ba. Giờ tôi mới để ý đến những nốt ruồi đen mà phải nhìn kỹ lắm mới thấy được.

Hình xăm xuất hiện sau mùa mía thứ hai, khi cả cánh đồng sắp vào độ thu hoạch bỗng chìm trong biển lửa. Nghe má kể, hồi đó cả nơi này chẳng khác nào một cái chảo, mọi thứ có thể bùng cháy bất cứ lúc nào. Thế là ba ngủ luôn trong rẫy cho tới khi chặt xong cây mía cuối cùng. Vào ngày chuẩn bị vô mùa tiếp theo, ba vô làng xin xăm chiếc mỏ neo này. Lúc nhỏ tôi chưa hiểu chuyện, chỉ nghĩ những người hung dữ mới dám xăm mình, chắc ba muốn mình trông mạnh mẽ, dữ dằn hơn.

Rồi tôi cũng đi làm. Có đôi lần, khi công việc không suôn sẻ, tôi vẫn thường nghĩ đến chuyện thôi bỏ đi, t ìm việc khác dễ hơn mà làm. Bắt đầu lại tuy hơi mất công, nhưng nó dễ thở hơn là phải vượt qua những thử thách này. Lần gần nhất, trong lúc bâng quơ lục xem ảnh gia đình, tôi lại nhìn thấy “chiếc mỏ neo” của ba. Tôi chợt ngộ ra, hình xăm ấy xuất hiện khi ba đứng trước thử thách của cuộc đời. Nếu ngày đó ba tôi bỏ đi, làm việc khác ít cực khổ, bớt tiền mà an toàn hơn, thì đã không có mùa mía sau đó và sau đó nữa, bốn chị em chúng tôi ra đời trong ngôi nhà khang trang từ mồ hôi, nước mắt của ba má. Phải chăng, chiếc mỏ neo là cách ba tự dặn mình kiên quyết với lựa chọn của mình, tiếp tục bám trụ, tiếp tục làm.

Vậy nếu tôi cứ thấy khó rồi bỏ, cứ thấy sóng dập dềnh lại giong thuyền tìm bến khác nghĩ là bình yên hơn, thì cho đến lúc nào, tôi mới có thể toàn tâm toàn sức cho một việc, mới có đủ niềm tin vào lựa chọn của mình. Neo không vững, làm sao tự tin căng buồm ra biển lớn. Lòng không chắc, sao thản nhiên đối mặt với sóng gió cuộc đời.

Tôi nhìn quanh, và thấy Mandy vừa từ chối cơ hội du học để ở lại cùng Saxa, Bella rời bỏ công việc hướng dẫn viên đang trên đà thăng tiến, khi đang ở độ tuổi rực rỡ nhất. Hay Bu từ tít Quảng Ninh xa xôi vào Sài Gòn để viết sách vì đam mê, bỏ luôn sự nghiệp dạy tiếng Anh đang rất thuận lợi của mình? Họ đã chọn thả neo vào một nơi họ tin tưởng, và cứ thế mà đi tới. Có thuyền trưởng nào “ba phải” và thiếu kiên quyết như tôi không?

Tôi không nghĩ là sẽ xăm một chiếc mỏ neo lên người như Ba, nhưng tôi biết đã đến lúc mình cần neo trong lòng một niềm tin vững chắc cho lựa chọn của mình.

Kim Phượng – Trích Sổ tay trưởng thành Saxa 26.10.2016

#chuyenoSaxa #kiendinh #chiecmoneo

-----

The anchor.
There is a tattoo on my father’s left arm - an anchor.

My father said when he was about twenty, after getting married with my mom, they moved our home to Tay Nguyen. They left behind their fishing village, their hard childhood with jars of fishsauce on their small shoulders or waiting-to-be-mended nets. But it was even harder when they were in the new place. My father used the word “Lived by makeshifts” to describe our family’s tough time. From early morning to evening, my mom and dad went logging, improved every meter of soil to plant trees. Then at night, they spent time on sewing clothes to exchange for rice. I looked at my father’s sunburned back, there were many tiny black moles that need to be looked closely to find out.

My father got that tattoo after the second sugarcane when the whole field was about to harvest, then suddenly was burned all. As my mom told me, at that time the place was like a hot pan, it could be burning anytime. Then my dad moved to the burnt-over land and stayed there till the last cane was cut. The day before the next season, my father got the anchor tattoo. 
When I was a child, I thought only cruel men get tattoos. Maybe my dad wanted to look stronger and more aggressive.

Then when I get a job, sometimes when the result does not turn out as I want, I usually think about quitting and finding something easier to do. It could take more time and effort but easier than this tough thing. At the last time I looked at my family photos, I saw my father "anchor”. I just realized, the tattoo appeared when he faced his life obstacle. If my father chose to quit at that moment to do something easier, safer, then there would be no the next and next sugarcane seasons. My sister and I would not be born in a beautiful house that made from my parents’ sweat and blood. Maybe, the anchor was the way my father told himself to be consistent with his choice - keep doing, keep moving on.

If I just find something hard and want to quit, when will I know the feeling of doing my best and the faith in my choice?
If the anchor is not strong enough, how will people confidently sail out to sea? If the mind is not peaceful enough, how will I face to life obstacle?

I look around and see Mandy just refused a scholarship to stay with Saxa, Bella quit her tour guide job when it was so successful. Or Bu, who moved from Halong to Saigon just to follow her dream of writing a book. They all have to anchor in somewhere they trust and go ahead. Is there ny captain who is resolute like me?

I do not think about of getting an “Anchor” tattoo like my father, but I know this is the time I need to anchor a consistent faith in my choice.

Sally – Quoted from Saxa Grow Up Handbook 26.10.2016.

#storyatSaxa #consistent #anchor

danh mục sản phẩm

f-social

Hãy nhè nhẹ bấm Like để ủng hộ Saxa bạn nhé!