Hãy để chúng tôi kể bạn nghe về lý do tồn tại của công ty Saxa. Mỗi một công ty ra đời, chúng tôi tin, nó phải có lý do đủ lớn và đủ hợp lý. Saxa là một công ty quà tặng, chúng tôi thành lập nó vào năm 2010, và cũng đã tự hỏi, lý do của nó là gì và Saxa sẽ làm được gì cho khách hàng?
Chúng tôi quyết định Saxa sẽ phải là một công ty biết làm cho khách hàng hạnh phúc. Đây là một quyết định mà Saxa được truyền cảm hứng bởi chính khách hàng của mình. Làm cho ai đó hạnh phúc không phải là một việc dễ dàng. Nhưng khách hàng của chúng tôi lại làm điều đó mỗi ngày, thông qua cách họ tìm tòi kỹ lưỡng từng món quà tặng hay nhất để tri ân xung quanh. Chúng tôi cảm kích điều đó, và cảm thấy mình cũng cần phải có những nỗ lực tương xứng để làm khách hàng của mình An Tâm.
1347
- 30.10.2016
(Saxagifts.com) - Tôi đã từng có một công việc rất nhàn hạ, và theo lời bạn tôi nhận xét là “vô cùng sung sướng”. Bảy tiếng rưỡi mỗi ngày, tôi đứng lớp đào tạo định hướng cho nhân viên mới, slide có sẵn là những quy định gần như bất biến, lứa mới lứa cũ cũng chung một bài.
Tôi đã từng có một công việc rất nhàn hạ, và theo lời bạn tôi nhận xét là “vô cùng sung sướng”.
Bảy tiếng rưỡi mỗi ngày, tôi đứng lớp đào tạo định hướng cho nhân viên mới, slide có sẵn là những quy định gần như bất biến, lứa mới lứa cũ cũng chung một bài. Buổi còn lại, tôi chấm bài test, nhập liệu và gởi thông tin cho bên nhân sự. Bữa nào siêng siêng, tôi chuẩn bị trò chơi tại chỗ cho học viên. Xe bus đưa đón tận nhà, cơm trưa công ty bao, một coffee shop phục vụ miễn phí, lương thưởng hậu hĩnh.
Nhưng thật sự, tôi không vui. Tôi thường xuyên cảm thấy một ngày trôi qua thật dài. Có không ít buổi chiều, tôi giết thời gian rảnh bằng cách lang thang trên mạng search… công thức nấu ăn. Khi thì chui vào restroom lâu thật lâu, nơi có tấm gương treo tường to đùng chỉ để chỉnh sửa mấy sợi tóc con vào nếp, kì cọ chiếc gọng kính cho thật bóng. Thi thoảng, tôi lại dạo bộ một vòng khắp nhà xưởng để thấy mình đang di chuyển, đang bận rộn. Tôi chỉ thở phào nhẹ nhõm khi tiếng chuông hết giờ reo lên. Từ trong văn phòng nhìn ra, tôi thấy từng nhóm công nhân kéo nhau đi ăn chiều, tuy quần áo bê bết mồ hôi và bụi bặm, nhưng họ vẫn cười toe đùa giỡn với nhau. Họ đã có một ngày cực nhọc nhưng trên hết, họ đã làm việc hăng say.
Đã có lúc, tôi nhìn và thấy ganh tị với họ tột độ. Họ đã có một ngày làm ăn “ra trò”. Rất nhiều sản phẩm được hoàn thành, rất nhiều “bàn thắng” được ghi. Còn tôi, cả tháng loay hoay mãi mới có vài ngày đếm được bàn thắng của mình. Đã có lúc, tôi thầm ước mình có công việc hạnh phúc hơn. Tôi thèm được bận rộn, được áp lực. Tôi đã mất đến ba năm chỉ để đấu tranh với gia đình, với chính mình, là có nên từ bỏ công việc an toàn này không.
Tôi bị ấn tượng ngay lập tức với tin tuyển dụng của Saxa. “Được đàn áp khá tàn bạo để buộc phải giỏi và thăng tiến”. Tôi căm cụi ba ngày để làm cho được bộ CV hoàn hảo nhất trong lịch sử xin việc của mình.
Ngày phỏng vấn, chị sếp hỏi tôi:
- Văn hóa của Saxa là văn hóa khởi nghiệp. Tức là công việc sẽ cực kỳ thử thách. Liên tục thử thách. Em chịu nổi không?
- Dạ được ạ, chị cứ giao áp lực cho em, em sẵn sàng đón nhận ạ!
- Ồ, em nhầm rồi! Áp lực là do em tự tạo ra, em phải chủ động tự tạo ra. Chị chỉ giao một thứ cho em thôi, đó là niềm tin của chị.
…Sau 6 tháng làm việc ở Saxa, tôi xác nhận câu nói trên của chị sếp. Cũng xác nhận luôn đoạn tin tuyển dụng hôm nào. Tôi đã cực kỳ áp lực đến mức rất nhiều đêm về, nằm gục xuống nệm và tự hỏi, hay là mình bỏ cuộc. Chị sếp không quản lý tôi nhiều, cũng chẳng giao cho tôi hạng mục chi tiết, chị chỉ giao cho tôi đúng 1 chữ, Saxa. “Em nhận cái dự án này của Saxa nhé, làm bố mẹ của cháu này giùm chị”. Một câu nói không thể áp lực hơn.
Mỗi ngày, tôi phải vật lộn với công việc của mình. Chủ động tìm tòi đủ thứ, thử nghiệm đủ thứ. Có lúc tôi đúng, có lúc rất vô dụng. Tôi tính toán thời gian của mình sát đến nỗi, tôi nên đi restroom mấy lần một ngày để không mất thì giờ. Tôi phải ghi cho được “bàn thắng” của mình mỗi ngày. Chị sếp không bao giờ phạt tôi. Nhưng vào mỗi cuối ngày, tôi phải đối diện với một thứ, trong năm phút. Đó là ánh mắt của sếp. Chị sẽ nhìn tôi trong năm phút, với ánh mắt thất vọng hay đầy tự hào. Ánh mắt nào cũng rất rõ, rất thẳng, và không giấu được.
Đã có lúc, tôi rất sợ ánh mắt ấy. Nhưng cũng có lúc, tôi biết ơn điều đó. Vì sự nghiêm khắc đến tận cùng của chị sếp, từng đứa chúng tôi đứa nào cũng trưởng thành chóng mặt từ khi vào Saxa. Tôi dần nghiện cái cảm giác được làm bố mẹ của một “đứa con” nào đó trong Saxa. Tôi cảm thấy hạnh phúc vì được vác trên vai trách nhiệm, như một người lớn, một người làm chủ. Tôi cảm thấy mình sống không hoài phí.
Đó cũng là lý do mà cho đến giờ này, tôi vẫn không chọn bỏ cuộc.
Sally – Trích Sổ tay Trưởng thành Saxa, 29.10.2016
#chuyenoSaxa #SotaytruongthanhSaxa
#songkhonghoaiphi #lambome #sally