Hãy để chúng tôi kể bạn nghe về lý do tồn tại của công ty Saxa. Mỗi một công ty ra đời, chúng tôi tin, nó phải có lý do đủ lớn và đủ hợp lý. Saxa là một công ty quà tặng, chúng tôi thành lập nó vào năm 2010, và cũng đã tự hỏi, lý do của nó là gì và Saxa sẽ làm được gì cho khách hàng?
Chúng tôi quyết định Saxa sẽ phải là một công ty biết làm cho khách hàng hạnh phúc. Đây là một quyết định mà Saxa được truyền cảm hứng bởi chính khách hàng của mình. Làm cho ai đó hạnh phúc không phải là một việc dễ dàng. Nhưng khách hàng của chúng tôi lại làm điều đó mỗi ngày, thông qua cách họ tìm tòi kỹ lưỡng từng món quà tặng hay nhất để tri ân xung quanh. Chúng tôi cảm kích điều đó, và cảm thấy mình cũng cần phải có những nỗ lực tương xứng để làm khách hàng của mình An Tâm.
1174
- 29.09.2016
(Saxagifts.com) -
- Ba ơi, đừng buông tay! Ối…ối ối…
Đang cắm mặt viết proposal ở bàn café trên ban công, tôi giật mình khi nghe thấy tiếng một em bé la toáng lên từ dưới công viên. Ban đầu tôi tính mặc kệ âm thanh ấy, mục đích tôi chui lên đây là để được “tự kỷ” ngồi brainstorm công việc cơ mà. Haizzz…nhưng nói đi cũng phải nói lại, có brain với storm được cái gì đâu. Mặc dù ở Saxa, đây là một trong những cái “góc tự kỷ” mà tôi vẫn thích nhất. Saxa chắc cũng biết “tánh kỳ” này của chúng tôi, nên ngoài các phòng làm việc cửa kính nghiêm nghị, khắp nơi trong công ty đều có sẵn mấy góc lạ lạ. Oanh hay chọn tự kỷ ở góc sofa có cát biển trải bên dưới. Đống cát này được chúng tôi chở lên cả một xe tải từ biển Long Hải, trong một lần cao hứng trang trí. Bu hay chọn ngồi ở cái bàn gỗ dán chữ rất ngộ nghĩnh trong studio, để viết. Dù lần nào tôi cũng nghe Bu càm ràm về chùm bóng đèn vàng ở ngay chỗ đó “kiểu nhà quê không chịu được”.
Còn tôi, vẫn hay tọt ra tít ban công trên tầng 2, né xa những cái máy lạnh, vừa nhìn ngó cây xanh trong khu phố vừa suy nghĩ công việc. Dù vậy, tôi vẫn chưa nghĩ được gì thêm. Thực ra là cũng có được một suy nghĩ dài sáu chữ… “Muốn bỏ cuộc quá má ơi”…
“Huhuhu… Con không chạy nữa đâu!” – tiếng em bé lúc nãy vẫn cứ toáng lên cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Tò mò nhìn xuống, tôi mới biết là có 2 cha con đang tập đạp xe đạp quanh khu công viên. Thằng nhóc chừng 7 tuổi, sau một hồi vật lộn với cái xe thì khóc toáng lên đòi bỏ cuộc. Tôi quan sát thấy ông bố vẫn nghiêm mặt… “Không được bỏ! Con có muốn tự chạy xe đi chơi với bạn không?” Hai bên đàm phán qua lại một hồi thì thằng bé cũng chịu tập tiếp, vẫn vừa chạy vừa bặm môi, quýnh quáng ghị tay lái và thả chân loạn xạ…
Ông bố cũng tả mồ hôi chạy theo nhóc, một tay giữ cho xe không ngã, liên tục nói: “Cứ đạp tiếp! Đừng ngừng lại! Cứ đạp tiếp rồi sẽ được! Đúng rồi! Cứ đạp tiếp!” – Thằng nhóc thì đúng kiểu cứ vừa bặm môi đạp vừa la làng lên: “Con sợ té huhuhu” trông buồn cười không chịu được.
…Cười xong thì tôi cũng tự giật mình. Có lẽ không cần phải theo dõi, tôi cũng biết rằng rồi em sẽ đạp xe được. Vì có ai mà không chạy xe đạp được đâu. Dù ngày bé khi tập, đứa nào trong tụi mình cũng mắt mũi tèm lem. Cũng như bây giờ đây, khi nhận dự án mới này từ chị sếp, tôi cũng đang “mắt mũi tèm lem”. Một kiểu công việc tôi chưa từng làm, một kiểu tư duy tôi chưa từng nghĩ. Cứ chốc chốc lại sợ không làm được và đòi bỏ cuộc. Nhưng mà tại sao tôi lại không nhìn được xa hơn nhỉ? Rằng có ai mà không bắt đầu từ con số 0 đâu? Làm cái mới, thì đương nhiên phải khó. Nhưng làm rồi, sẽ được.
Đôi lúc, để có những điều chưa từng có, tôi buộc phải làm những điều mình chưa bao giờ làm. Có một cách để vượt qua nỗi sợ hãi mà tôi vừa nghe thấy, đó là “Đạp liên tục, đừng dừng lại”. Bởi vì, chỉ có tiếp tục đạp thì chiếc xe mới giữ thăng bằng và tiến tới, vì chỉ có cố gắng không ngừng, từng chút một, thì tôi mới có thể khiến bánh xe cuộc đời của mình đi về phía tôi hằng mơ ước.
Thôi, đừng bỏ cuộc nữa nhé Phượng ơi!