Hãy để chúng tôi kể bạn nghe về lý do tồn tại của công ty Saxa. Mỗi một công ty ra đời, chúng tôi tin, nó phải có lý do đủ lớn và đủ hợp lý. Saxa là một công ty quà tặng, chúng tôi thành lập nó vào năm 2010, và cũng đã tự hỏi, lý do của nó là gì và Saxa sẽ làm được gì cho khách hàng?
Chúng tôi quyết định Saxa sẽ phải là một công ty biết làm cho khách hàng hạnh phúc. Đây là một quyết định mà Saxa được truyền cảm hứng bởi chính khách hàng của mình. Làm cho ai đó hạnh phúc không phải là một việc dễ dàng. Nhưng khách hàng của chúng tôi lại làm điều đó mỗi ngày, thông qua cách họ tìm tòi kỹ lưỡng từng món quà tặng hay nhất để tri ân xung quanh. Chúng tôi cảm kích điều đó, và cảm thấy mình cũng cần phải có những nỗ lực tương xứng để làm khách hàng của mình An Tâm.
881
- 30.09.2016
(Saxagifts.com) - Tôi tin chắc rằng, mỗi người trong chúng ta đều sẽ có câu trả lời riêng. Sẽ có bạn thích kể ra, vì muốn được hiểu, được công nhận. Nhưng cũng sẽ có bạn cho rằng đó là việc không cần thiết, nên câu trả lời sẽ là không.
Tôi tin chắc rằng, mỗi người trong chúng ta đều sẽ có câu trả lời riêng. Sẽ có bạn thích kể ra, vì muốn được hiểu, được công nhận. Nhưng cũng sẽ có bạn cho rằng đó là việc không cần thiết, nên câu trả lời sẽ là không.
Cũng chính vì những suy nghĩ khác nhau đó, nên xung quanh chúng ta, cũng sẽ luôn có những đồng nghiệp: Một là lẳng lặng làm mọi thứ, giấu nhẹm đi những vất vả của riêng mình. Hai là luôn kể ra tất cả. Đôi khi kể nhiều quá, lại vô tình biến thành “đại lý bán than” trước mặt mọi người.
Và giữa 2 đồng nghiệp như thế, nếu được lựa chọn để làm việc, chúng ta thường sẽ chọn người ít lời hơn. Vì tôi cũng từng như vậy, từng nghĩ rằng mình thích sống trong một tập thể ít kể lể.
Thế nhưng, mọi việc không hẳn là vậy...
Có một lần, anh đồng nghiệp trong công ty tôi bị bệnh. Khá nặng. Nhưng trong chúng tôi, không một ai biết được chuyện đó. Ngày anh nghỉ đầu tiên, anh nói anh bận việc gia đình. Ngày thứ 2, thứ 3, anh trả lời những đoạn tin nhắn cũng không thường xuyên. Và những ngày sau, anh cũng như thế. Chúng tôi, người tinh ý thì cảm nhận được anh đang giấu giếm điều gì đó. Còn người không tinh ý, thì cứ nghĩ anh bận thật.
Cho đến ngày anh trở vô làm, thì anh mới thú nhận. 7 ngày anh off là 7 ngày anh đã nằm viện. Lúc khỏe khỏe thì mới cầm lên được cái điện thoại trả lời, chừng được 10 15 phút, xong thì lại buông xuống, vì người không có sức.
Bạn biết cảm giác lúc đó của tôi là thế nào không? Tôi giận vô cùng. Vừa giận, vừa lo, lại vừa cảm thấy mình bất lực.
Anh không muốn đồng đội lo lắng. Thế nhưng, khi biết chuyện, chúng tôi lại phải đối diện với cảm giác áy náy.
Anh không muôn đồng đội bất an. Để rồi khi mọi chuyện đã xong, cũng là lúc chúng tôi cũng nhận ra mình không phải những người mà anh tin tưởng.
Có thể anh có những lý lẽ của riêng mình. Nhưng với tôi, đến bây giờ, tôi cũng không ủng hộ cách suy nghĩ đó.
Đã gọi là đồng đội, thì chúng ta phải thấu hiểu. Việc nói ra những khó khăn, nó không còn là việc kể lể, mà là cách để chúng ta hiểu hơn về hoàn cảnh của nhau.
Đã gọi là đồng đội, thì chúng ta phải lắng nghe một cách tích cực. Có thể những câu chuyện đó dài dòng, những cảm xúc không liền mạch. Nhưng lắng nghe để chúng ta cảm hơn về cảm xúc của nhau.
Việc âm thầm lặng lẽ, có thể là cách để mọi người yên tâm hơn, hoặc cũng có thể là cách chúng ta yêu thương. Nhưng sẽ rất khó và rất lâu để người khác hiểu. Mà trong một tập thể, thì việc hiểu rõ những khó khăn, khúc mắc của nhau lại là việc cần, rất cần.
Vì thế, với tôi, nếu đã là đồng đội, thì cứ kể, cứ nói. Và nếu đã là đồng đội, thì cứ nghe. Góp ý thẳng thắn nếu đó là những lời dư thừa, và góp nhặt cẩn thận nếu đó là những chìa khóa để thấu đáo hơn về nhau.