Hãy để chúng tôi kể bạn nghe về lý do tồn tại của công ty Saxa. Mỗi một công ty ra đời, chúng tôi tin, nó phải có lý do đủ lớn và đủ hợp lý. Saxa là một công ty quà tặng, chúng tôi thành lập nó vào năm 2010, và cũng đã tự hỏi, lý do của nó là gì và Saxa sẽ làm được gì cho khách hàng?
Chúng tôi quyết định Saxa sẽ phải là một công ty biết làm cho khách hàng hạnh phúc. Đây là một quyết định mà Saxa được truyền cảm hứng bởi chính khách hàng của mình. Làm cho ai đó hạnh phúc không phải là một việc dễ dàng. Nhưng khách hàng của chúng tôi lại làm điều đó mỗi ngày, thông qua cách họ tìm tòi kỹ lưỡng từng món quà tặng hay nhất để tri ân xung quanh. Chúng tôi cảm kích điều đó, và cảm thấy mình cũng cần phải có những nỗ lực tương xứng để làm khách hàng của mình An Tâm.
1295
- 30.09.2016
(Saxagifts.com) - Tối, tôi định bụng mai sẽ dậy sớm, đi làm sớm để đỡ phải kẹt xe. Thế là tôi cài báo thức 6am. Sáng, báo thức reo. Tôi lăn qua, lộn lại. Bật dậy. Rồi lại nằm xuống. Chỉnh thêm 10 phút nữa để ngủ, được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
“Tối, tôi định bụng mai sẽ dậy sớm, đi làm sớm để đỡ phải kẹt xe. Thế là tôi cài báo thức 6am.
Sáng, báo thức reo. Tôi lăn qua, lộn lại. Bật dậy. Rồi lại nằm xuống. Chỉnh thêm 10 phút nữa để ngủ, được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Tôi chỉnh 1 lần. Chưa thỏa.
Tiếp tục lần 2. Cũng chưa đủ.
Đến lần 3. Tôi giật mình dậy. Vội vội vàng vàng như con lật đật vì biết mình đã trễ.
Tôi leo lên xe, phóng như tên bay.
Nhưng, đường đã đông. Ngã 3 ngã 4 xe đã xếp hàng dài. Và mọi người cũng đã bắt đầu chen chúc.
Tôi đến công ty muộn. Hối hả chạy vào, mở cửa phòng và nói lời xin lỗi. Xin lỗi vì đường hôm nay kẹt xe quá, nên tôi đến muộn.”
Với tôi, trước đây, những chuyện như thế là bình thường. Vì tôi vẫn tự huyễn hoặc, lỗi đó đâu phải do mình. Tại giao thông, tại xe cộ, tại chuyện này, tại chuyện kia thôi mà.
Nhưng sự thật là, tôi và bạn đều biết đó là những lý do không hợp lý. Nguyên nhân duy nhất ở đây, mà ai cũng nhận ra được, là do tôi còn quá dễ dãi với chính mình. Bởi vì, nếu tôi đủ quyết tâm dậy sớm, thì làm gì có chuyện kẹt xe. Và nếu tôi đủ mạnh mẽ gạt đi cơn buồn ngủ, thì đường xá đâu phải vấn đề.
Mỗi ngày, chúng ta luôn đứng giữa việc nuông chiều hay chống lại bản thân. Chẳng hạn như:
Nuông chiều sự mệt mỏi, hoàn thành qua loa một việc. Hay cố gắng sống chết để làm tốt nhất có thế.
Nuông chiều thói quen cá nhân, tối về lên mạng xem phim . Hay cố gắng lựa chọn một hoạt động hữu ích khác: đọc sách, tìm tòi và học hỏi thêm.
Theo lý thuyết, chúng ta đương nhiên biết điều nào là nên, điều nào là không nên. Nhưng trên thực tế, lắm lúc, chúng ta lại làm ngược lại. Tôi cũng như vậy, đã chọn nuông chiều mình trong một thời gian dài.
Cho đến một hôm, lần đầu tiên tôi gượng ép được bản thân dậy đúng báo thức. Tôi ra đường khi vẫn còn thưa người. Tôi bon bon chạy, thật thảnh thơi. Lần đầu tiên, tôi cảm giác được cái thoải mái của việc đi sớm. Tha hồ ăn sáng, tha hồ tận hưởng cái trong lành buổi sáng... So với giấc ngủ thêm 20 30 phút, chúng có vẻ làm tôi sảng khoái hơn nhiều.
Lựa chọn nào cũng có giá trị của riêng nó.
Thiết nghĩ, cuộc sống chúng ta là một hành trình. Mà trên đó, có những trạm dừng. Mỗi lần chúng ta thỏa hiệp với bản thân, là mỗi lần chúng ta ghé vào trạm dừng đó.
Khát, dừng.
Đói, dừng.
Mỏi chân, dừng.
Nắng, mưa, cũng dừng.
Nếu cứ đi, rồi lại cứ dừng như thế, thì đến ngày nào chúng ta mới đến được nơi mà chúng ta muốn. Đi gần hay xa, quanh quẩn chỉ một nơi, hay khám phá được những điều hay ho, tôi nghĩ đều tùy thuộc vào việc mình nghiêm khắc được với bản thân đến đâu mà thôi.